Wednesday, August 8, 2012

Người Việt Nam, tôi tự hào lắm!

Gọi tôi là hòa thượng Thích Đủ Thứ thì cũng không quá. Tôi thích thời trang, nghệ thuật và thiết kế, thích âm nhạc, phim ảnh, và kể cả ẩm thực. Ngày đó nếu ba không phản đối thì chắc giờ tôi đang làm bartender hay một đầu bếp thực tập ở một nhà hàng nào đó. Tôi bắt đầu xem các cuộc thi về thời trang như Next top model, Project runway, Fashion show-The ultimate collection... nhưng đồng thời tôi cũng thích Hell's kitchen và cả Masterchef. Cả hai chương trình đó đồng loạt phát sóng mùa mới cùng ngày hôm nay. Và không uổng công chờ đợi mòn mỏi, cả hai đều đem đến cho tôi những cảm xúc đặc biệt.

Nếu như Hell's kitchen căng thẳng tột cùng với những pha chửi bới, đập và ném đồ ăn của Gordon Ramsay và pha cãi lộn, đấu đá nhau giữa các thí sinh thì Masterchef lại có phần truyền cảm hứng nấu ăn nhiều hơn. Tôi đã xem tập đầu tiên của Masterchef, những thí sinh mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau: đang đi học, thất nghiệp, bỏ việc, mẹ đơn thân... nhưng thí sinh mà tôi muốn nói đến lại có một hoàn cảnh hết sức đặc biệt và được xem là lần đầu tiên trên Masterchef. Cô là Christine Ha 32 tuổi, một người Mĩ gốc Việt. Điều đặc biệt mà tôi muốn nói tới là cô ấy bị mù. Và bạn biết đấy, họ không có lợi thế bằng những người bình thường như chúng ta, mọi thứ đều là thử thách rất lớn với họ. Như quy tắc của vòng Audition, mỗi thí sinh chỉ có 5 phút để chuẩn bị cho 3 vị giám khảo. Cô ấy mất vài phút để cất cây gậy người mù, mò vòi nước và nước rửa tay, mất vài phút để phân biệt đâu là dưa leo và vài phút để hoàn tất những việc còn lại. Cô nấu món cá trê kho tộ, món ăn đậm chất Việt Nam, mặc dù cô không kịp bày cơm lên đĩa(Cá trê kho tộ với cơm trắng) nhưng nó đã chinh phục được ba vị giám khảo. Tôi nghĩ rằng nó thực sự ngon, bởi nó được nấu bằng lòng đam mê, tính nhẫn nại và quyết tâm của Christine. Tôi nhìn thấy cặp mắt của cô ấy thật long lanh, thật trong sáng, như khát vọng và nghị lực của cô ấy, và tôi nghĩ đây là khoảnh khắc đẹp nhất và cảm động nhất trong lịch sử Masterchef. Và nếu bạn có biết chương trình này, Joe Bastianich là một vị giám khảo đáng ghét( nhưng tôi thích ảnh), không thể hiện cảm xúc và nếu có là sự khinh thường và mỉa mai. Nhưng anh ta đã rơi lệ, phải, anh ta đã khóc tại vòng thi của Christine.

Kết quả là Christine Ha đã vào vòng trong. Xấu hổ cũng nói, nhưng đây là lần đầu tiên xem chương trình giải trí truyền hình, tôi cảm thấy nghẹn ngào nơi cuống họng, cũng chẳng biết vì lí do gì nhưng tôi đã rất cảm động. Nhưng tôi khá là lo lắng bởi cuộc thi này vô cùng khắc nghiệt và liệu Christine có khả năng vượt qua hay không, nhưng tôi muốn chúc mừng cô, và tôi muốn nói rằng cô đã làm nở mày nở mặt người Việt Nam. Gần đây cũng có một trường hợp một nữ sinh gốc Việt từ chối nhận tiền quyên góp của cộng đồng để giúp đỡ cô, đó cũng là một niềm tự hào của chúng ta.

Quả là "Dẫu mạnh yếu lúc khác nhau Song hào kiệt đời nào cũng có"...

Xem từ 02:30

No comments:

Post a Comment