Showing posts with label fall2012. Show all posts
Showing posts with label fall2012. Show all posts

Thursday, August 9, 2012

Flashback to the 80s


2012-Năm của Versace, mới mà cũ, với ánh hào quang của thập niên 80, thời hoàng kim của vương triều Versace. Với những thắng lợi gần đây như tái sinh Versus và sắp tới là Versace Atelier, khai sinh dòng thời trang cho trẻ em, cộng tác với H&M để cho ra mắt đến hai BST, Versace đã sẵn sàng trở lại một cách mạnh mẽ. Mặc dù sự trở lại lần này nhờ vả không nhỏ những thành tựu và chút bụi vàng của quá khứ, nhưng không hề gì, mọi người đều yêu mến Versace. Không phải đắn đo khi nói Versace của năm 2012 là Versace hoài cổ, là Versace của những năm 80 khi Gianni Versace còn sống và "trị vì". Đầu tiên là BST nam giới mùa xuân hè 2012 với những họa tiết in baroque, quần baggy, áo chemise rộng hở ngực, màu sắc pop art và rồi sau đó là BST giành cho nữ với những họa tiết in trên khăn lụa nổi tiếng của Versace nhưng không thể không nói tới những trang phục với chi chít đinh tán mà chúng ta còn được thấy ở BST của Versace cho H&M.

Menswear fall/winter 2012 trends




Silent beauty




Trong vài BST gần đây, Hussein Chalayan không hề sử dụng nhiều công nghệ trong những thiết kế cũng như sân khấu của mình để tạo sự bất ngờ cho khán giả. Chắc hẳn một điều rằng bất cứ một ai đến với Chalayan là bởi những điều kì diệu mà ông đã mang đến trên sàn diễn của mình. Tuy nhiên, lại một lần nữa, ông làm người ta yêu thích và ngây ngất với những thiết kế của mình mà không cần dùng đến những thủ thuật làm kinh ngạc.

Hero or Criminal, which character do you act?


LVMH có lẽ là tập đoàn nhặng xị nhất giới thời trang hiện nay khi chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi thì những cỗ máy in tiền liên tục thay đổi người. Mới đây nhất là Raf Simon rời Jil Sander, Stefano rời YSL, Antonio Marras rời  Kenzo, nhưng ồn ào nhất vẫn là chuyện nhà Dior. Tôi xin bày tỏ một chút ý kiến cá nhân. Việc một số người suốt ngày ca thán, chê bai hay mỉa mai Bill Gaytten không làm cho John Galliano quay trở lại. Gần đây tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa của việc thay đổi và làm mới bộ phận nhân sự. Lấy ví dụ như cửa hàng thời trang bạn thường lui tới có mùi hương mà bạn rất thích, nhưng sau một năm, người chủ lại không sử dụng mùi đó nữa và thay mùi khác chỉ đơn giản vì có người không thích mùi kia. Các thương hiệu thời trang cũng vậy, người chủ luôn muốn bán được hàng, họ muốn chiều chuộng khách hàng của mình. Bản thân tôi cũng chả thích những thiết kế của Bill Gaytten ở Dior hay John Galliano chút nào, hơn nữa tôi chưa từng mua và cũng không có khả năng mua cái gì từ họ, vì thế tôi nghĩ rằng mình chưa đủ tư cách để làm "những việc kia". Sự thật là quyền thay đổi nhân sự nằm ở ông trùm của LVMH. Chỉ khi nào thương hiệu bị lỗ hay trục trặc gì đó, ông ta sẽ tự khắc đá Bill ra khỏi Dior. Nhưng sự thật thì hai thương hiệu kia vẫn bán chạy và có phần tăng doanh số, vì vậy hãy làm quen, hoặc nếu không thích? đừng xem.

May day! May day! Fur Balls are invading the Earth!

Các bạn! đừng vội thở phào nhẹ nhõm khi Sarah Burton tiếp nhiệm Alexander McQueen. Mọi thứ có vẻ diễn ra rất tốt ngay sau khi Sarah cho ra mắt BST đầu tiên tại McQueen. Nhưng cho đến BST này, thu đông 2012, tôi dám chắc không chỉ mình tôi đặt ra câu hỏi cô ta làm cái quái gì vậy? Cũng may Alexander McQueen đã chết, nếu không ông ta sẽ rất buồn khi nhìn thấy những thứ này.

Với chủ đề thuyết vị lai, Sarah đem đến hình ảnh một cô gái không gian với mái tóc bạch kim chải ngược, mắt đeo kính to bản giống những bộ phim sci-fi. Ý tưởng rất tốt, nhưng giá mà quần áo cũng tốt như thế. Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ khả năng sáng tạo của Sarah hay vì áp lực "dễ bán" nên cô ta làm ra những thứ này? Gần như 12/34 mẫu đầu tiên có chung một concept với váy xòe ngang đùi cùng phần top và áo khoác có cổ bằng lông thú to bản, và chỉ có một màu trắng ngà. Nhưng những gì diễn biến tiếp theo thật sự khủng khiếp. Cô ta quá lạm dụng volume trong những thiết kế sau, khiến cho chúng như những quả banh di động. Không có sự chuyển động, không có điểm nhấn, những chiếc váy với lông thú và lông đà điểu từ đầu tới chân làm cho tôi cảm thấy "no" và "ngán" bữa ăn này của Sarah. 
Tôi có cảm giác như Lady Gaga đã chi khá nhiều tiền để Sarah thiết kế cho riêng cô ta, và bạn biết đấy, style của Gaga...

Có lẽ xu hướng cũng như áp lực thương mại hóa đang đè nặng lên những thương hiệu như Alexander McQueen khi hầu như chúng ta không còn thấy được phép mầu nhiệm xuất hiện trên sàn diễn của họ nữa. Nhưng thời trang là một vòng xoay. Tôi tinh rằng sẽ có một ngày, dù có phải là Alexander McQueen hay không, chúng ta sẽ lại được có cảm giác nín thở, trố mắt dõi theo một cô người mẫu, nếu bạn hiểu ý tôi. Còn với Sarah nói riêng, mùa này không phải "tách trà" của tôi, hẹn cô mùa sau.



imagebam.comimagebam.comimagebam.com





imagebam.comimagebam.comimagebam.com



imagebam.comimagebam.comimagebam.com





imagebam.comimagebam.comimagebam.com





imagebam.comimagebam.com



imagebam.comimagebam.com

Wednesday, August 8, 2012

London's new bad boy

Nếu như Antwerp của Bỉ sản sinh ra bộ lục siêu đẳng thì người Anh vô cùng hãnh diện với Central Saint Martins. Ngôi trường này được ví như cái nôi của nghệ thuật và thiết kế với những cái tên đình đám chỉ trong nghành thời trang như Paul Smith, Alexander McQueen, Hussein Chalayan, Pheobe Philo, Matthew Williamson, Stella McCartney, và các nhân tố trẻ như Mary Katrantzou, Christopher Kane, Giles Deacon... Entry lần này sẽ nói riêng về Giles Deacon.

Nếu ví McQueen như một đứa trẻ hư của làng thời trang thì Giles là đàn em của đại ca quá cố kia. Ở những thiết kế của Giles, ta có thể thấy sự mạo hiểm, hài hước nhưng đôi khi cũng hiền hòa, nữ tính và có phần yếu đuối. Thời gian đầu, phong cách thiết kế của y vô cùng nhức mắt và khó chịu, đến nỗi cái tên Giles Deacon bị liệt vào danh sách những thiết kế kinh dị nhất mỗi độ tuần lễ thời trang kết thúc. Ngay cả khi tiếp quản Ungaro trong một thời gian ngắn mọi thứ cũng chẳng khá hơn.
 

No tacky, no Versace



Nhớ thời hoàng kim của Dior couture by Galliano, show diễn của Christian Dior luôn được chọn làm show mở màn cho sự kiện quan trọng nhất một năm của nghành công nghiệp thời trang. Thế nhưng mọi thứ đã đổi thay, khi giờ đây show diễn khai mạc lại thuộc về một nhãn hiệu Ý vừa mới vực dậy, Versace. 

imagebam.com
 

Did the sun actually shine again?


Không một chút bất ngờ với tôi về với những gì mà Raf Simons vừa cho công chúng thấy ở nhà Christian Dior. Raf làm cho mọi người hồi hộp và thắc mắc về một Dior mới, và tin vui là mọi người đều rất bất ngờ, còn tin buồn là Raf Simons trở thành tội đồ. 
Dior ngày hôm nay có thể đánh giá là đã lạc mất hoàn toàn bản sắc vốn có, nhưng riêng tôi, y không phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất trong sự việc đáng buồn này.

Vốn là một NTK thuộc trường phái tối giản hóa, Minimalism chính là huyết thanh chảy trong Raf Simons, vậy thì làm thế quái nào anh ta có thể đặt vừa cái hộp màu mè nhà Dior? Chúng ta từng yên mến một Raf Simons độc lập với thương hiệu của mình, một Raf Simons phi thường tại Jil Sander và bây giờ y trở thành một tội nhân bất khả kháng tại Christian Dior. tôi xin gửi lời cám ơn chân thành tới Benard Arnault vì đã góp phần cực lớn trong công cuộc hủy hoại hai cái tên Christian Dior và Raf Simons( chính ông ta thuê Raf vào Dior). Và cũng không thể phủ nhận công lao của John Galliano là đã cho Christian Dior quá nhiều.

Queen of Africa


Trong thời trang, nhất là đối với haute couture, chỉ khi chúng ta được nhìn chúng chuyển động, được cảm nhận sự va chạm giữa da và chất liệu, hay chí ít được nhìn thật kĩ những chi tiết tỉ mỉ thì những nhận định về trang phục ban đầu sẽ thay đổi. Sẽ là một thiếu sót nghiêm trọng nếu làm ngơ BST haute couture của Givenchy bởi thoạt nhìn thì chúng chẳng có nhiều cải tiến gì mới sau những BST lần trước, chưa kể còn có phần đơn giản hơn. Nhưng hãy chú ý những chi tiết, rất đáng giá.

Mặc dù Riccardo Tisci nói rằng hai điểm chính của BST là sự đơn giản tinh tế của thời trang thập niên 60 và dân Gypsy ở Italy nhưng tôi lại thấy hình bóng của những nữ hoàng châu Phi. Có lẽ một phần do dàn cast hoàn toàn là dân da màu, nhưng đó không phải là tất cả. Màu nude, màu nâu đất, đen và đỏ tạo nên một viễn cảnh châu Phi hoang dã. Cùng với áo choàng kín từ cổ đến chân, hình ảnh nữ chiến binh Masai hiện hữu rất rõ ràng. 





Masai warriors


Once upon a time in Valentino's wonderland


Tôi vẫn thường lục lại để xem những BST của Valentino Garavani ngày trước mỗi khi rảnh rỗi và thấy nhớ, và tôi chợt nhận ra một điều. Tất cả những thiết kế của Valentino phảng phất hương vị và không khí của thập niên 50, 60, thấp thoáng dáng dấp của nữ minh tinh Audrey Hepburn trong những bộ phim kinh điển như My Fair Lady, Roman Holiday, Sabrina... Mặc dù dường như Valentino bị kẹt ở quá khứ, nhưng những tác phẩm của ông không hề lỗi mốt hoặc lạc lõng, hơn nữa lại rất duyên dáng, sang trọng, lãng mạn và có phần mạnh mẽ. 

Couture party of the Rebelious Gaultier



(Pete Doherty, ca sĩ khách mời của show diễn, đồng thời là nam chánh trong bộ phim "The confession of a Child of the Century)
imagebam.com
Cũng đem đến một Haute Couture toàn diện, nhưng không giống như Riccardo Tisci nhà Givenchy rất nghiêm túc thì Jean Paul Gaultier lại mang đến tinh thần vui tươi, đùa cợt vào Haute Couture. Có thể nói với Gaultier thì Couture như một cuộc vui, why so serious? Ta có thể bắt gặp nhiều sự gặp gỡ, giao thoa tại show diễn của ông, có thể ví như một bữa tiệc. Ở đó là sự gặp gỡ của giới tính, của các cột mốc lịch sử, của văn hóa, giải trí, người nổi tiếng và một phần không kém phần quan trọng là dàn cast người mẫu có một không hai.