Wednesday, January 9, 2013

It's a wonderful life


Tôi đây không dám tự xưng là một người am tường và đam mê điện ảnh cổ điển, nhưng tôi thấy phim cổ điển mộc mạc, đơn sơ nhưng mang lại cho tôi nhiều cảm xúc hơn cả. Ngày hôm qua tôi vừa mới xem bộ phim "It's a wonderful life", và tôi thực sự yêu thích nó.



Hãy nói về dàn diễn viên trước. Tôi không biết các tài tử Hollywood ngày nay nam tính, ăn vận chỉnh chu như thế nào, hay những nữ minh tinh xinh đẹp, gợi cảm ra làm sao, nhưng dường như không gì có thể qua mặt nổi những diễn viên Hollywood một thời. Ở cái thời mà phẫu thuật thẩm mĩ, phòng tập gym không tồn tại đó mà người ta lại có thể đẹp đến vậy ư? Kể cả đứa trẻ? Tôi thích nhất khuôn mặt của nhân vật Mary do Donna Reed thủ vai. Vầng trán rộng, cặp chân mày rậm, đôi mắt to nhưng buồn rười rượi cùng với nụ cười tự nhiên toát lên vẻ đẹp của sự nồng hậu và lanh lợi.


Tôi không dám tinh tướng trong việc đánh giá diễn xuất nhưng phải nói những cảm xúc trong phim rất chân thực và tác động mạnh. Tôi bị ấn tượng bởi chú bé George Bailey vừa khóc lóc, vừa an ủi ông Gower, và rồi họ ôm nhau khóc, hay khoảnh khắc lãng mạn nhất phim khi George Bailey ngoài mặt tỏ ra chối bỏ và đẩy Mary tránh xa khỏi mình nhưng trong lòng tình yêu giữa họ thật nồng cháy, và rồi nụ hôn diễn ra thật cuồng dại như một sự kìm nén được giải tỏa, tôi thích cái cách George ôm mặt Mary thật chặt, rồi hôn vào gương mặt ấy một cách khao khát với cử chỉ khá... bạo lực....

George Bailey lúc bé

Một điều nữa làm tôi yêu thích It's a wonderful life đó là thông qua cuộc đời của George Bailey, bộ phim gửi gắm một thông điệp cho cuộc sống thật ý nghĩa. Tôi cảm thấy phần nào của bản thân mình trong George. Cái cách dẫn dắt câu chuyện từ thuở ấu thơ cho đến giai đoạn trưởng thành để khẳng định hoài bão và ước mơ to lớn, viển vông nhưng nghiêm túc của George, nhưng vì trách nhiệm mà anh đã phải gác bỏ mọi thứ lại, và chôn tương lai ở cái thị trấn đầy bất công do lão Potter thao túng. James Stewart như sống cuộc đời của George Bailey, những cảm xúc mà ông thể hiện thật lôi cuốn. Tôi nhớ mỗi khi George Bailey xúc động, giọng anh ta run lên như sắp khóc, nhưng hành động đó cho tôi thấy những xúc cảm dạt dào như đang tuôn trào.


Và rồi khi cuộc sống đang yên ổn rơi vào bế tắc, George trở nên cộc cằn và muốn tìm đến cái chết. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của thiên thần Clarence, anh mới có lại niềm tin vào cuộc sống. Ngay chính lúc này, bài học cuộc sống được đưa ra. George được sống ở một hiện tại như anh mong ước là "giá mà tôi không có trên đời". Mọi thứ thân thuộc với anh trở nên tồi tệ, bê tha, những gì mà anh yêu quý dường như không tồn tại. Phải, mỗi người trong chúng ta đều có mối liên hệ và ảnh hưởng đến cuộc đời của những người khác. Nếu như George Bailey không được sinh ra, em trai của anh đã chết đuối ở sông băng, nếu như anh không được sinh ra, Building and Loan sẽ bị phá sản, người dân nghèo vẫn bị lão Potter hút máu, và thị trấn nhỏ sẽ trở nên lụi bại. Giống như một liều thuốc cho tinh thần, bộ phim như một lời nhắc nhở rằng dù có tuyệt vọng đến đâu thì xin hãy nhớ rằng có lí do để chúng ta tồn tại trên đời.

Nhưng phim vẫn chỉ là phim, và đó cũng chỉ là lời động viên cho những tâm hồn đang bị tổn thương. Không có một thiên thần nào sẽ dang rộng đôi cánh che chở hay dẫn đường cho ta mà hãy tự trang bị cho mình một ý chí để tự vượt qua khó khăn.

No comments:

Post a Comment