Saturday, July 13, 2013

Lady Dior Grey-It's more than a fashion film


Tôi còn nhớ khi xem những hình ảnh quảng cáo của Dior Lady đăng trên tạp chí, tôi chả có tí gì làm thu hút, và từ đó tôi cũng không buồn bỏ ra một giây tìm xem phim ngắn về nó bởi tôi từng nghĩ suy cho cùng thì nó cũng chỉ là diễn xuất để tôn vinh chiếc túi xách mà thôi. Nếu như không được nói cho biết rằng những chi tiết của phim lôi cuốn như thế nào thì có lẽ đến giờ tôi vẫn có suy nghĩ của lúc trước.

Đó là một quán bar trình diễn ở London giống như những quán bar có showgirls nổi tiếng. Diva của đêm được "nhốt" trong một chiếc đồng hồ cát khổng lồ. Lượng cát trong đó vừa đủ để che những chỗ cần che nhưng vẫn làm cho người ta không thể rời mắt để nhìn thấy những phần nhạy cảm. Khán giả nín thở theo dõi từng đợt cát chảy xuống đáy của chiếc đồng hồ như chờ đợi một điều gì đó đầy hứng khởi. Cái khéo léo của showgirls đó là họ cởi, họ uốn éo thân mình để làm mê hoặc khán giả, bất kể quý ông hay quý bà mà không hề có một chút khiêu dâm trong đó. Diễn xuất của Marion Cotillard thật tuyệt vời! tôi tự hỏi liệu những cô gái làm nghề biểu diễn ngoài kia có thể diễn như vậy không. Tôi thấy những ánh mắt dõi theo từng bước đi uyển chuyển, điệu đà và chậm rãi của những vị khách một cách thèm khát. Câu nói "Đẹp có quyền" thật đáng ghét nhưng cũng thật đúng. Cô ta vờn giỡn với khán giả bằng ánh mắt, những cái va chạm rồi hớp hồn họ, làm cho họ cảm thấy hụt hẫng bởi sau những cử chỉ đó, cô lại quay đi và thực hiện lại với những người khác.

Ai nói khách hàng là thượng đế khi trong trường hợp này nàng Diva lại ban phát những cảm xúc cháy nồng cho họ. Tôi gần như có thể cảm nhận thấy cảm giác tiếc nuối và mất đi lí trí của người khách bị nàng nhử bằng chiếc chìa khóa phòng thay đồ. Nhưng cuối cùng nàng vẫn phải chọn một vị khách may mắn. Không biết nàng cố tình chọn người khách may mắn đó là một ông già ngồi xe lăn vì lí do gì? vì nàng thương hại hay vì nàng nghĩ ông già tàn tật này an toàn hơn cả so với lũ đàn ông xung quanh? Trong ánh mắt long lanh của vị khách già sáng lên niềm khao khát như những người đàn ông khác, nhưng mặt khác lại chứa đựng sự mặc cảm.


Tôi thích bộ phim thời trang này bởi nó không quá "gimmick" như những bộ phim ngắn của những hãng thời trang khác với nội dung thật khó hiểu. Từng sản phẩm xuất hiện trong bộ phim rất hợp lí, và chỉ vừa đủ để người xem biết rằng đó là ngôi sao của bộ phim. Cái điệu bộ của nàng Diva khi lục lọi trong chiếc túi Lady Dior xám một cái gì đó làm cho ta phải tò mò, và rồi thật bất ngờ, thứ cô ta tìm kiếm chính là chiếc chìa khóa phòng thay đồ với tấm thẻ có hoa văn đặc trưng của Dior được nhét trong khe ngực. Hay ngoài ra còn có bộ trang phục haute couture cũ của Galliano cũng hoàn toàn phù hợp.

Marion Cotillard xuất hiện trong bộ phim ngắn không chỉ với vai trò là một Diva của một câu lạc bộ người lớn mà cô giống như một người truyền cảm hứng, một thiên thần bị lạc trong nhân gian. Ở trong phòng thay đồ, cô cho vị khách may mắn uống rượu đựng trong chiếc lọ bọc da hoa văn Dior của mình, ôm lấy và vuốt ve đôi chân tàn tật như tiếp thêm sức mạnh cho người đàn ông có lẽ luôn mặc cảm.

Cũng trong buổi biểu diễn hôm đó, một người thợ sơn đằng sau cánh gà cũng nhìn ngắm cô. Tôi chợt nhớ câu nói của Diana Vreeland: "We needed an artist, they sent us a house-painter". Chàng trai trẻ này lại là cả hai. Chàng vẽ lại chân dung của vị thần vệ nữ của đêm như muốn giữ lại vẻ đẹp ấy mãi mãi bên mình. Thật may mắn khi nàng đã đến bên cạnh, chân thực và đẹp đẽ hơn bao giờ hết, dùng cây chì kẻ chân mày bọc da hoa văn Dior để vẽ nên những nét vẽ thật tự do, mạnh mẽ lên bức vẽ tỉ mỉ và rất "academic" của chàng trai trẻ.


Và rồi khoảnh khắc cao trào đã đến. Nàng rời khỏi câu lạc bộ trong đêm bỏ lại đằng sau là sự tiếc nuối của biết bao con tim hâm mộ. Và điều kì diệu đã xảy đến, người đàn ông dường như có một nguồn sức mạnh bất diệt chảy trong người, thôi thúc ông phải làm gì đó để níu kéo lại vẻ đẹp kia. Ông đã đứng dậy, quả là một phép màu phải không? Và rồi chàng họa sĩ trẻ cũng nuối tiếc, cảm xúc trong con người nghệ sĩ bùng nổ với sự điên cuồng với sơn tường. Chàng tạt sơn lên bức tường màu vàng, không ngại lấy hai bàn tay vẽ lên tường như thể đây là lần cuối cùng chàng có thể vẽ, để rồi bức chân dung nữ thần trong tim chàng hiện lên đẹp tuyệt trần và tràn đầy sức sống.

Vậy đấy, đó là tất cả những gì mà một bộ phim ngắn quảng cáo một dòng túi thời trang có thể làm trái tim tôi thổn thức mỗi khi xem. Dior Lady Shanghai có thể huyền bí, Dior Lady L.A có thể nổi loạn, vui tươi và diễn xuất của Marion thật xuất chúng, thế nhưng vẫn không đọng lại nhiều xúc cảm giống như Dior Lady London.

P/s: À! Một chi tiết thú vị khác đó là nam chánh của phim là Ian McKellen nổi tiếng với vai diễn Magneto trong series X-men nay lại ngồi xe lăn giống Dr Xavier.


No comments:

Post a Comment