Không một show thời trang nào mà luôn thu hút được sự chú ý của công chúng giống như Christian Dior. Họ vẫn ghét, họ vẫn thích và cuộc tranh luận luôn diễn ra sôi nổi. Tôi cảm thấy thật không công bằng khi Prada luôn được tung hô trong khi những thiết kế ugly beauty của bà đôi lúc THỰC SỰ UGLY.
"When you make something no one hates, no one loves it." câu nói của Tibor Kalman có lẽ rất phù hợp để trấn an. Riêng đối với tôi, Raf Simons luôn gây bất ngờ. Tôi đã khá thất vọng với BST couture thu đông 2013, nhưng BST xuân hè này làm tôi hoàn toàn đổi ý.
Theo tôi, buổi biểu diễn của Chrisitan Dior có thể nói là tiêu điểm của cả season cho tới thời điểm này bởi nó có tất cả những yếu tố gây hưng phấn, đôi lúc giống như "giỡn mặt".
1. Sân khấu
Không gian trình diễn rộng 3000m2 được trang hoàng bằng những chùm hoa wisteria, hoa hồng, phong lan cùng một số loại cây nhiệt đới khác. Ánh sáng len lỏi qua những bông hoa chiếu xuống sàn làm cho không gian trình diễn tự nhiên hơn, giống như đang ở trong một khu rừng rậm với nhiều loài cây độc hoặc chí ít là một khu vườn trong lồng kính khổng lồ. Tôi chỉ ước ở đó có thêm một ít sương khói mờ ảo.
2. Âm nhạc
Mặc dù gu chọn người mẫu của Raf Simons là những cô gái da trắng gầy gò và có vẻ nhợt nhạt, nhưng show diễn của Dior không bao giờ thiếu sức sống. Bất cứ ai đã chọn nhạc cho các show diễn của Dior( có thể chính là Raf Simons), tôi thích gu nhạc của anh ta. Mở màn với bản giao hưởng số 9 "From the new world" du dương của Antonin Dvorak. Mở màn rất dịu êm, nhưng đột ngột những giai điệu nhạc điện tử hiện đại "Animal" của Martin Garrix và "Here again" của Factory Floor làm cho khu rừng nhiệt đới nhộn nhịp hơn, giống như những điệu nhảy của thổ dân pha lẫn cảm xúc về tương lai. Âm nhạc tác động lên tâm trí và tâm trí điều khiển hành động. Những bước đi nhẹ nhàng và nhanh chóng của người mẫu và những âm thanh kích thích nhịp tim làm cho buổi trình diễn càng thêm thú vị.